Shri Mahavira Puja, Hell Exists

Barcelona (Spain)

Feedback
Share
Upload transcript or translation for this talk

Shri Mahavira Puja. Barcelona (Spain), 17 June 1990.

Ngày hôm may chúng ta thực hiện puja của Mahavira. Chúng ta chưa bao giờ có puja này trước đây.

Lý do là vì cuộc sống của Mahavira thật khổ hạnh, giống như Đức phật vậy.

Mà có thể còn hà khắc hơn của Đức Phật nữa, bởi vì ở thời hai người được sinh ra, Brahminism (người đi theo brahmini, bước đầu của Hindu. Tầm năm 900 trước công nguyên) đang ở giai đoạn hỗn loạn.

Con người đã trở nên rất cứng nhắc khi tuân theo tôn giáo một cách rập khuôn. Họ thờ cúng tất cả các hòn đá và mọi thứ, thay vì chỉ những swayambhu.

Shri Mataji: Ai đang ăn uống suốt ngày thế? Có một người đàn ông đang ăn uống suốt. Hãy nói với ông ta.

Cuộc sống khổ hạnh của Mahavira vô cùng vô cùng tự nhiên. Mahavira sinh ra trong nhóm của những chiến binh, Kshatriyas, và sau đó cũng lập gia đình.

Mahavira có một cô con gái và Ngài đã quyết định làm sanyasa, bởi vì Mahavira biết mình phải làm công việc của Thượng Đế.

Ngài xin phép anh trai bởi bố mẹ đã qua đời. Ngài là nhà vua, vì thế Ngài đã từ bỏ mọi của cải vật chất và làm một sanyasi.

Ngài đã rời bỏ gia đình, nhà cửa, bỏ lại mọi thứ và ra đi với một cái bát và bắt đầu hành khất. Có vài người đi theo Ngài và Ngài yêu cầu họ cũng phải khắc khổ, hết lòng phụng sự Thượng Đế.

Ngài là hiện thân của Thánh Michael và ở kênh bên trái, Ida Nadi. Ngài trông coi kênh trái, từ Mooladhara tới Sahasrara.

Vậy nên Thánh Michael được sinh ra là Mahavira, nghĩa là người chiến binh vĩ đại nhất. Nhưng khi Mahavira sinh ra, mọi thứ đều thịnh vượng. Đó là lý do lúc đầu ông được gọi là vardhaman. Nhưng sự khổ hạnh của ông là do Brahminism rất phổ biến vào thời đó và mọi người bị cuốn theo cách ấy.

Sau Shri Krishna, có hai người là Buddha và Mahavira. Cả hai đều giáng thế ở Ấn Độ.

Các con cũng biết, thời của họ xảy ra rất lâu rồi vì họ đã từng là con của Rama. Họ là cặp sinh đôi, Luv and Kush.

Và Rama đã cho thấy một cuộc sống của một ông vua vĩ đại, nhân từ mà cũng có rất nhiều giới hạn, maryada Purushottama. Chính vì thế, con người trở nên cực kỳ nghiêm khắc và làm theo gần hết với cách Rama làm.

Tất nhiên sau mỗi lần tái sinh, vì họ không nhận được sự khai tâm, họ bị sao nhãng và đi tới việc thái quá mọi thứ.

Và khi đã trở nên thái quá và họ trở nên rất im lặng, không muốn nói chuyện với mọi người và trở nên rất nghiêm túc. Bởi vì đó là cuộc sống mà Rama phải sống, phải chỉ đường.

Bởi vì Rama từ bỏ vợ, nhiều người ở thời đó cũng nghĩ: à không nên lưu tâm đến vợ nhiều quá.

Và Shri Krishna đã đến. Đúng ra là Rama đã sinh ra thành Shri Krishna để vượt qua những định kiến đó. Và Ngài nói: “tất cả những thứ này chỉ là một trò chơi, một cuộc chơi”

Và bởi vì nó chỉ là một trò chơi, nên các con cần có trái tim trong sáng và con có thể chơi cùng. Khi có có tính cách trong sáng, không thể có việc xấu gì có thể xảy ra khi con hoà nhập với mọi người một cách thoải mái.

Sau khi Shri Krishna đến, con người bắt đầu trở nên không nghiêm khắc về tình dục và sống quá phóng túng. Họ cho ra những bài thơ và những câu chuyện về tình yêu của Shri Krishna, nhưng tất cả những cái đó đều là sai trái.

Bởi vì Shri Krishna sống với Radha từ năm 5-6 tuổi ở Gokul. Thế nên những câu truyện sai trái đó là do con người muốn lợi dụng để thỏa mãn sự phóng đãng.

Và cứ như thế, mọi người bị cuốn vào sự phóng túng. Những thầy tu Brahmins hành xử trái với luân thường đạo lý; họ tự cho phép bản thân tham nhũng.

Không chỉ vậy, họ còn làm tantric. Tantric sử dụng linh hồn và những thứ như vậy; họ trở nên rất bê tha.

Vào thời đó, Đức Phật và Đức Mahavira được sinh ra để phá bỏ những thành kiến và thói quen của những hành động sai trái đó. Đó là do bất kỳ những gì mà những hiện thân ở trái đất trước đó đã làm, con người đều làm nên thái quá.

Và Đức Phật và Đức Mahavira thấy rằng con người trở nên quá phóng túng trong việc giết mổ và ăn thịt động vật. Nếu con ăn quá nhiều thịt, tính cách của con sẽ bị lệch qua bên phải và con trở nên rất hung dữ và thậm chí muốn giết lẫn nhau.

Thêm vào đó, con người trở nên quá gắt kết với gia đình họ, và khiến họ không làm công việc của Thượng Đế. Đó chính là công việc khó nhọc mà Đức Mahavira phải làm để thay đổi.

Thế nên Ngài có những điều luật hà khắc như Moses đã làm. Lúc đầu, Ngài nói rằng không nên giết động vật và ăn thịt chúng. Những người trở thành munis hay giày lớn, không nên đi bằng xe bò mà chỉ đi chân đất, không bao giờ đi giày.

Họ cạo tóc và chỉ có 3 bộ quần áo rộng thùng thình và dài. Dù trời mưa hay nắng, họ sẽ không dùng ô. Họ chỉ ăn trước 6h chiều, trước khi trời tối.

Họ chỉ ngủ 5 tiếng và thiền định mọi lúc để cố tiến lên trong thiền định; và sau đó làm việc của Thượng Đế. Họ chỉ có thể làm công việc của Thượng Đế. Sau khi họ được khai tâm, họ sẽ được gọi là kevalajnana, nghĩ là chỉ có kiến thức hay kiến thức trong sáng.

Họ sẽ tạo ra samakakṣa nghĩa là kết hợp bản thân với ý thức cộng đồng.

Ngài đã nói tất cả những điều đó nhưng bởi vì Ngài thuộc về kênh trái, Ngày đã mô tả về địa ngục rất rõ ràng. Về cơ bản, Ngài nói có mười bốn địa ngục và thật khủng khiếp khi đọc tất cả những gì Ngài đã mô tả về địa ngục.

Bởi vì Ngài muốn mọi người biết nếu họ làm sai, họ sẽ đi xuống địa ngục. Ngài đã nói về, không phải nói về Thượng Đế dưới hình dáng nào, mà là Thượng Đế không có hình dáng cụ thể – ý là chỉ nói về kiến thức chứ không về Thượng Đế để thờ cúng. Ngài làm những điều này bởi vì Ngài không muốn con người trở nên quá nghi thức. Ngài muốn con người phát triển đúng đắn, tiến đến chỗ họ có thể giác ngộ và tự làm sạch mình.

Do đó các con có thể tưởng tượng, công việc đó khó nhọc như thế nào vào thời đó. Ngay cả Mahavira còn là một ứng viên cho giác ngộ. Điều đó có thể làm con sợ. Thế nên Ta đã chưa cho làm puja này. Bởi vì để làm tất cả những cái này, đầu tiên các con phải trở nên hoàn toàn trong sáng, và chỉ khi đó thì Mahavira mới có thể làm khai tâm cho các con.

Ta không biết bao nhiêu người đã được khai tâm. Nhưng cách mà Mahavira tạo ra luật lệ rất hà khắc. Không ai đi theo Ngài. Vậy nên Ngài nói với họ là họ sẽ đi xuống địa ngục nếu không đi theo Ngài.

Thế là mọi người trở nên sợ hãi và họ đi theo ngài Mahavira; và họ đi theo Jainism. Jain nghĩ là người có kiến thức và được khai sáng, gyan là nghĩa tương tự là để hiểu biết. Ja – nghĩa là để hiểu biết, giống như Jews.

Tương tự từ “Jew” cũng có nghĩa là “người hiểu biết”. Moses đã làm tương tự. Ngài không nói rằng con người không nên ăn thịt nhưng nói rằng; nếu ai đó ngoại tình, người đó đáng bị tử hình. Những người theo Đạo Hồi (Muslims) đi theo Sharia tạo ra bởi Moses cho những người Jews, bởi vì họ trở nên phóng đãng và buông thả.

Đạo Sharia, do người Muslims theo, tạo ra bởi Moses cho người Jews khi Moses mang đến mười lời răn, Ngài thấy người Jews đã theo đuổi những thứ vô nghĩa và bậy bạ. Và người Jews đã trở nên tốt hơn và người Muslim cũng làm theo như vậy.

Thế rồi giờ đây cách Mahavira làm đã trở nên thái quá, như mọi khi, ngay cả cách của Đức Phật cũng bị làm quá.

Mahavira nói rằng con người không nên giết con vật, thế nên ở Ấn Độ chúng ta có những người sẽ không bao giờ giết đến một con bọ hay con muỗi. Không biết con người còn sẽ sai lầm đến đâu nếu họ cứ ngu ngốc như vậy.

Ngày nay, có một phong tục rất phổ biến ở Ấn Độ, đó là họ tìm một Brahmin, nhốt anh ta vào một cái lều rồi thả bọ vào. Khi những con bọ đó đã no nê vì uống máu của người Brahmin, họ sẽ thả ra.

Sau đó Jains – người có rất nhiều tiền, sẽ trả cho người Brahmin một khoản tiền lớn. Brahmin là người ăn chay kiêng khem đến mức họ không muốn đi tắm, bởi vì họ sợ làm như vậy có thể sẽ làm chết một số con vật. Họ làm tất cả những điều điên khùng đó, tất cả những sự kiêng khem này, thế mà trên hết họ lại theo đuổi tiền bạc rất nhiều.

Jains, như người Jew ở Ấn độ. Jains và Jews là như nhau trong việc theo đuổi tiền bạc. Thế nên Jains sẽ không giết từ con bọ đến muỗi nhưng họ không ngại hành xác một con người đến chết chỉ vì 2 rupees (tức là khoảng 667 đồng).

Tính thái quá như vậy có thể thấy ở mọi tôn giáo, đó là do con người di chuyển như một con lắc đi từ bên này qua bên nọ. Mỗi khi có một vị thần hạ thế để kéo con người về cân bằng thì họ lại dịch chuyển qua bên kia.

Họ không thể ở trạng thái cân bằng. Đây là vấn đề của loài người và đây là lý do mọi tôn giáo trở nên buồn cười.  Ý Ta là khi nhìn vào người theo đạo Jains, con sẽ bất ngờ và không thể tin rằng làm sao họ có thể ngu ngốc như vậy; mà họ là những người có học thức, những bác sĩ, nhưng họ không bao giờ biết rằng họ ngu ngốc.

Và đây là câu truyện của Mahavira, khi mà Ngài đã cố mang lại  …

(xin ngãy ngồi xuống. Người phụ nữ đó là ai vậy? Đừng đi loanh quanh. Các con không nên đứng dậy và nói chuyện khi Ta đang nói. Được chứ? Hãy nói với cô ta. Họ đang ăn, họ đang đi lại. Hãy nói với những người Tây Ban Nha họ nên cư xử đúng mực. … thế nên.
 
Khi Ta bắt đầu Sahaja Yoga, nếu như Ta làm như Mahavira, thử hỏi có bao nhiêu người sẽ tham gia? Kể cả khi các con đã kéo Kundalini đi lên, các con đã có sự khai tâm, các con vẫn chưa hết dính chấp (tức là vẫn chưa tách khỏi một số thứ).

Sanyassi nghĩa là họ không có gì liên quan đến vợ con, gia đình hay nhà cửa, không sở hữu một cái gì, không sở hữu gì cả. Họ được cho một ít đồ ăn, nhưng chỉ là những đồ luộc, chỉ luộc thôi và theo một qui tắc nghiêm khắc.

Nhưng trong Sahaja Yoga, đầu tiên Ta đánh thức Kundalini trong con mà không nói về nghi thức, hoặc những thứ mà các con cho là nghiêm khắc cứng nhắc đó. Bất kể con là ai, con có thể được khai tâm.

Và Ta nghĩ rằng chỉ cần đánh thức Kundalini, bằng việc khai tâm, Ta không phải nói với các con về địa ngục. Chỉ có như vậy, các con mới thoát khỏi dính chấp và trở nên thông thái. Nhưng đến tận bây giờ, các con vẫn thấy có những người đã làm đám cưới trong Sahaja Yoga mà vẫn bị lạc lối. Đó có thể là người vợ muốn nắm quyền chồng, hay chồng muốn nắm quyền vợ hay là cả hai đều muốn chiếm ưu thế trước đối phương, tất cả đều lạc hướng.

Trong xã hội phương Tây, ngay khi họ cưới xong, họ bắt đầu có tranh cãi ngay ngày thứ nhất và chỉ trong một tuần thôi là họ muốn ly hôn.

Nhưng trong Sahaja Yoga, khi làm đám cưới xong, họ dính vào nhau như keo dán, như các con thấy đấy. Và như vậy, không còn quan tâm gì nữa, họ chỉ nghĩ đến vợ, vợ hoặc chồng, chồng. Một số người đi tuần trăng mật, một số người tổ chức đám cưới rất lớn và những thứ tương tự.

Những điều quan trọng được đưa ra rất nhiều, khó có thể tin rằng bất cứ thứ gì chúng ta rời bỏ để đến với Sahaja Yoga lại trở nên gấp nhiều lần. Chúng ta đã tạo ra hệ thống hôn nhân này từ Ấn Độ nhưng nó đang trở thành một nỗi đau đầu cho Ta. Một là họ tranh cãi, như mọi khi, và chia tay, hoặc là họ dính chặt vào nhau. Mà không có sự cân bằng ở giữa. Họ không hiểu là họ làm đám cưới cho Sahaja Yoga và họ chỉ có thể dùng hôn nhân cho Sahaja Yoga mà thôi.

Nhưng thái độ của Sahaja Yogis rất bất ngờ, bởi vì Ta luôn nghĩ sau khi khai tâm, họ sẽ tự trở thành Sanyasis từ bên trong (ý là trở nên giản dị và không ham hố vật chất). Tự bản thân họ sẽ có phẩm chất như Mahavira, nhưng cái mà Ta thấy là các yogi luôn luôn ngã trở về cái biển khổ mà họ vừa mới trèo ra khỏi để leo lên con thuyền.

Ví dụ như, bây giờ một số người quá yêu thích xem phim, hay, ví dụ như, bóng đá và tất cả những gì của bóng đá. Thế là họ quá bận rộn với bóng đá. Trở nên điền rồ với bóng đá, hay đi chơi dã ngoại, hay nghỉ mát ở khu nghĩ dưỡng? Sau khi nhận được sự khai tâm, làm sao các con có thể yêu thích những thứ đó nhiều đến như vậy?

Những điều đó nghĩa là các con chưa đạt đến chiều sâu ở bên trong các con. Chiều sâu của sự vui sướng của các con vẫn chưa đạt tới. Các con vẫn phải cố chạm tới điều đó. Một khi các con chạm tới đó rồi, các con sẽ thực sự không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Chẳng có gì gò bó. Các con sẽ trở nên tự vui sướng và thích thú với bản thân mình.

Ta không biết có nên nói với các con về địa ngục để làm các con sợ không, hay là Ta nên đề ra những hạn chế cho các con, nhưng đây là Mahavira Puja, Ta đã bỏ qua puja này quá lâu rồi.

Đến cả phụ nữ phải xõa tóc ra, chỉ được mặc áo sari màu trắng và một cái áo khoác, chỉ vậy thôi. Không được mang giày, và phải đi bộ. Không được đi xe kéo, phải bỏ xe hơi lại. Họ phải thức dậy lúc 4h sáng, tới 6h mới được ăn tối và sau đó đi ngủ. Có 40 ngày thanh lọc và trong 40 ngày này con chỉ được uống nước, chỉ uống nước thôi.

Còn bây giờ ở trong Sahaja yoga, thì ngược lại, tất cả là sự tận hưởng. Các con thích thú mọi thứ. Con yêu thích mọi người. Con yêu thích âm nhạc. Tất cả những sự thích thú đó là cho các con. Nhưng nếu như không đạt đến sự thích thú bên trong, các con không thể tiến triển. Các con phải đạt được sự thích thú bên trong, và rồi tới những thứ khác.

Và với bất kỳ từ gay gắt nào được nói ra, chỉ một từ thôi, họ phải hối hận và cùng nhau nhịn đói nhiều ngày, chỉ vì nói ra lời gay gắt đó.

Nhưng con người là thế, đột nhiên, Ta thấy họ đang đi rất tốt thế rồi bất ngờ họ nhảy lên con ngựa của ego-cái tôi và bắt đầu nhảy lên người khác. Viễn cảnh ấy thật là lố bịch, Ta phải nói vậy. Ta vừa mới thấy có một người rất tốt đang đi tới, rồi tự nhiên có chuyện gì đó xảy ra cho anh ấy vậy?

Anh ta cư xử như thế này. Ta không bao giờ muốn dọa nạt các con về địa ngục nhưng Ta phải nói rằng có địa ngục. Mỗi người phải đi sâu vào bên trong sự vui vẻ của chính mình, thì mới hoàn toàn thỏa mãn.

Thế nên những điều nói về Mahavira đã trở nên thái quá, đến một ngày Ngài đang ngồi thiền và Ngài chỉ có một cái khố quấn quanh. Ngài phải che mình với một mảnh vải. Thế nhưng khi thiền xong và bước ra, miếng vải đó lại mắc vào bụi cây. Ngài phải cắt đi một nửa. Và rồi Krishna đã đến và trêu chọc Ngài, theo kiểu mọi người hay gọi, xin ăn. Krishna nói, “Ngài là vị vua và Ngài có thể có rất nhiều quần áo, trong khi tôi đang run lẩy bẩy, tại sao Ngài không cho tôi luôn mảnh vải mà Ngài đang quấn ấy?”

Thế là Mahavira đưa luôn Krishna mảnh vải đó, rồi che mình với vài chiếc lá, quay về cung điện. Mahavira về nhà và thay đồ. Vậy mà những người Jains điên rồ dựa vào đó mà tạo ra bức ảnh khỏa thân của Mahavira thật lớn. Cao 150 feet (tức là khoảng 45.72m) cho một bức hình khỏa thân với tất cả những chi tiết mà họ có thể nghĩ ra, thật là ngớ ngẩn.

Còn những người đi theo Mahavira, hay đại loại thế, Mahavira không bao giờ có loại người như vậy đi theo. Nhưng họ tự gọi mình là “Digambaras”, gộp của hai từ Sanskrit, dig (hướng đi) và ambara (bầu trời), có nghĩa là họ không có quần áo, quần áo của họ ở mọi hướng – Digambaras. Hướng đi là quần áo của họ! Rồi họ đi lại trên đường, đến các làng mạc mà hoàn toàn lõa thể. Ta thấy đó là điều kinh tởm mà con người đã làm ra trên danh nghĩa của Mahavira.

[Shri Mataji cười nhẹ nhàng]

Bây giờ các con đã được khai tâm, Ta chắc rằng các con sẽ không làm một cách thái quá như vậy. Nhưng các con phải học để có tính tự giác/tự kỷ luật. Nếu các con không có tính tự giác, các con sẽ không bao giờ đi đến chiều sâu như vậy, để có kevalajnana hoàn thiện, nghĩa là kiến thức tuyệt đối, tình yêu tuyệt đối và hạnh phúc tuyệt đối. Vì thế tự kỷ luật mình là điều vô cùng quan trọng. Dĩ nhiên là con không cần thiết phải kỷ luật nghiêm khắc như cách của Mahavira, bởi vì may mắn thay, Ta đã khai tâm các con, nhưng đừng quay về với những thứ mà con đã rời bỏ.

Bởi vì trong Sahaja Yoga, người nam thường làm những điều ngu ngốc, và cả người nữ cũng thế. Ngạc nhiên thay nhiều người nói với Ta là họ mang rất nhiều đồ trang điểm đến Ấn Độ. Để làm gì? Ta thật không hiểu. Ý Ta là với người Ấn Độ, đồ trang điểm là vô dụng và hoàn toàn vô dụng với cả bản thân các con nữa. Các con là những vị thánh. Các on không cần phải bôi lên mình những thứ không cần thiết. Và nếu như các con lại theo đuổi vào những thứ vô nghĩa, như những gì con đang làm, thì hãy mà đi đến tiệm làm tóc để có kiểu tóc khác, có những thứ ngớ ngẩn như các con vẫn làm, chứ đến với Sahaja Yoga làm gì? Hay là đi theo những trào lưu thời trang. Nếu như các con vẫn theo những thứ như vậy, mãi làm như vậy, thì tốt nhất là đừng đến với Sahaja Yoga. Đó là tất cả những gì Ta có thể nói. Ta không thể nói như Mahavira rằng “con cạo tóc đi” hay “con chỉ được mặc sari trắng”. Ta chỉ có thể nói rằng “hãy tách bản thân con ra khỏi những dính chấp”.

Với kinh nghiệm bản thân, Ta chắc chắn những người được khai tâm sẽ từng bước thoát khỏi dính chấp và tất cả các con phải hợp tác cùng Ta để xem tâm trí các con để ở đâu. Cả ngày các con đã làm gì? Các con đã làm gì cho Sahaja Yoga? Các con đã khai tâm cho được bao nhiêu người? Mọi thứ với các con đều quá quan trọng ngoại trừ Sahaja Yoga. Nhưng ở thời Mahavira, mọi người không có việc làm, không làm gì cả. Họ phải sống trong rừng, họ phải đi khất thực, và đó là cách Jainism đã phổ biến. Nhưng, cách của Jaisism tốt xấu như thế nào thì Ta đã nói với các con rồi.

Vì vậy, trừ khi và cho đến khi con chạm vào chiều sâu của mình, con mới trở thành còn không thì cũng giống như bất kỳ tôn giáo khác, con sẽ không thực sự là Sahaja Yogis, mà chỉ là danh nghĩa. Vì vậy, chúng ta phải làm việc theo cách chúng ta hiểu bản thân và chúng ta hiểu được sự chú tâm của chúng ta và chúng ta cố gắng đi lên. Ta không cần phải nói với con. Bản thân con phải làm việc theo cách mà con chạm vào chiều sâu của mình và con tu dưỡng khổ hạnh bên trong con. Chỉ như thế thì con mới thực sự làm việc cho Thượng Đế đúng đắn cùng với sự hiểu biết đúng đắn.

Sahaja Yoga là một sự kết nối tất cả những giáo đồ và những vị đã hiện thân. Và Ta phải nói với các con rằng, các con phải loại bỏ mọi quy định hay những điều kiện mà con người tạo ra, các con phải thoát khỏi cái biển của ảo ảnh này. Thế nên, đây là cách duy nhất mà bây giờ Ta mới có thể nói về Mahavira, nhưng còn rất nhiều điều nữa. Bởi vì, Mahavira đã phải làm, đã xử lý với quá khứ. Tất cả những kiếp trước của Mahavira, và nhiều thứ nữa đều có thể mô tả ra, nhưng những điều đó không quan trọng. Điều quan trọng rằng ngày hôm nay là hiện tại.

Ta hy vọng là bài giảng của Ta sẽ đi vào trong đầu các con và lắng sâu vào trái tim các con; và các con hiểu những điều các con phải làm với bản thân mình, phải làm gì để đi lên. Các con phải trở thành những người thông thái. Lúc đó, đem kết quả ra cho cả thể giới thấy. Ta mong các con sẽ mang phần ghi hình này cho mọi người xem, để họ có thể biết là tại sao Ta không làm Mahavira’s Puja trong từng ấy năm.

Cầu xin Thượng Đế ban phước lành cho các con!